Tag Archives: cuộc sống

Cuộc sống cần lắm ‘đừng’ và ‘hãy’

Đừng để ai đó biết là mình yêu quý họ thật nhiều. Hãy dạy cho họ cách trân trọng tình cảm của mình.

Cuộc sống cần lắm 'đừng' và 'hãy'

 

Đừng tùy tiện xin lỗi người khác chỉ vì bạn cảm thấy trân trọng mối quan hệ đó.

Hãy dành lại đấy những cơ hội để xin lỗi chính bản thân bạn. Bạn có biết một lời xin lỗi lịch sự có thể hàn gắn một mối quan hệ rạn nứt, lời xin lỗi thứ 2 có thể xoa dịu đôi chút tổn thương của đối phương nhưng đến lần thứ 3 thì lời xin lỗi của bạn sẽ trở thành mặc định cho những lần sau và đến lần thứ 4 thì chính lời xin lỗi ấy đã lấy mất đi của bạn sự tự tôn trước mặt người khác. Hãy xây dựng một mối quan hệ bình đẳng và đừng biến mình là kẻ thiếu thốn cứ xảy ra chuyện gì đó là bạn phải nói lời xin lỗi để kéo lại người ấy. Khi thực sự như vậy thì bạn đang bạc đãi bản thân mình đấy, xin lỗi bản thân để lòng tự trọng được đánh thức bạn nhé.

Đừng tùy tiện khóc trước mặt người khác.

Hãy để nước mắt là tiếng thổn thức câm lặng nhưng đáng giá của nỗi buồn và là sự gào thét đáng trân trọng của nỗi đau chứ đừng để nước mắt là món tiền bạn bỏ ra để mua về cho mình sự thương hại và ánh mắt đáng thương của người khác. Bạn hãy để người khác nhìn thấy giọt nước mắt bạn rơi xuống vì hạnh phúc hay xúc động nhưng hãy giấu đi giọt nước mắt đang làm tim bạn đau nhói bởi chỉ như vậy, sự mạnh mẽ của bạn sẽ lớn dần qua những lần nén chịu và sau khi gạt phăng những giọt nước mắt ấy đi, bạn sẽ lại có thể đứng dậy và bước tiếp..

Đừng lén khóc dưới mưa.

Hãy đối diện với nó vào một ngày nắng đẹp. Khi bạn khóc dưới mưa, bạn chỉ có thể che mắt thiên hạ nhưng không thể giấu chính mình và dưới cơn mưa lạnh lẽo ấy, lòng bạn sẽ càng thêm buồn tủi mà thôi.Đừng nhậu say khi buồn.

Hãy tỉnh táo để nhận ra nơi mình vừa vấp ngã có chướng ngại gì và men say chỉ là liệu pháp tạm thời. Và nếu ai đã một lần tìm đến men khi buồn chắc chắn sẽ biết rằng, càng say ta sẽ lại càng nhớ và càng nhớ ta càng buồn, càng đau và và muốn khóc.

Đừng để ai đó biết là mình yêu quý họ thật nhiều.

Hãy dạy cho họ cách trân trọng tình cảm của mình, cho họ biết yêu thương là sự đồng điệu của hai trái tim chứ không phải là một thói quen mặc định trong cuộc sống. Chọ họ biết rằng, khi yêu nhau, họ có chỉ có quyền trân trọng chứ không có quyền sở hữu, có quyền quan tâm nhưng không quản lý, chăm sóc nhưng không áp đặt và có quyền nhớ nhưng không có quyền bắt ta có mặt bất cứ lúc nào họ cần.

Và bạn biết không, khi yêu thương đừng đặt người ấy vào trái tim bởi ở đó còn có rất nhiều những mối quan hệ cần bạn phải quan tâm mà hãy đặt tình yêu của mình vào tấm lòng để bạn có thể yêu họ hết lòng, chăm sóc họ hết lòng, nhớ họ hết lòng và mong muốn được ở bên họ hết tấm lòng mình. Chỉ có như vậy khi họ quay đi trái tim bạn mới không bị tổn thương và khi trái tim không bị tổn thương thì các mối quan hệ khác của bạn tại đó như gia đính, bạn bè mới không bị ảnh hưởng nỗi đau đó.

Một ranh giới có thể đưa ta đến cái chết thì cũng có thể kéo ta về với cuộc sống vậy nên hãy chọn cho mình nụ cười thay vì nước mắt, hạnh phúc thay vì khổ đau, yêu thương thay vì bất hạnh và chọn màu hồng thay vì màu đen bạn nhé.

Theo Lương Nhạn

Những câu chuyện nhỏ, có thật ở Sài Gòn

Ở Sài Gòn, thường giữ xe miễn phí ở mấy quán café, quán ăn, quán nhậu… Miễn phí là không thu tiền giữ xe, dĩ nhiên ở đâu cũng miễn phí.

Có những thứ, ở Sài Gòn, rất nhỏ, nhỏ quá không thành chuyện, nhỏ nhặt đến mức không ai để ý, ai cũng coi là chuyện lình bình hằng ngày, như nắng như mưa, như cái cây cụt ngọn như đèn đường vàng vọt lúc tối trời, nhỏ bé và nhẹ nhàng đâu đó như một tiếng một cái phủi tay, như lóc cóc tiếng mì gõ, như một vốc trái cây bốc thêm… Nhỏ lắm, vậy mà khi xa người ta mới nhớ, mới thương, mới lật đật ra vô coi ngó, thầm thỉ với mình, ủa ở đây hổng giống Sài Gòn, ủa vậy là mình nhớ Sài Gòn sao, kỳ vậy cà.

1. Ở Sài Gòn, thường khi dừng đèn đỏ ngã tư, nếu trời nắng người ta sẽ dừng ở bóng cây gần nhứt, cho dù cái chỗ dừng xe còn cách cái đèn đỏ chừng chục mét, mà không ai thấy phiền, xe sau nối xe trước, chen chúc trong cái bóng mát nhỏ nhoi đề chờ lao tiếp vào dòng người khi đèn xanh bật sáng, trong ầm ĩ tiếng động cơ phố xá, rồi cô gái ngồi sau bất chợt hỏi: “Cây gì bông tím đẹp ghê ta”, tiếng đáp từ một người đàn ông nào đó, xa mãi phía sau: “Bằng lăng”.

-hoa-bang-lang1

-hoa-bang-lang

2. Ở Sài Gòn, khi đừng đèn đỏ, nếu đường không quá đông, người ta vẫn luôn chừa một lối nhỏ, ngay bên phải sát lề, để dành cho những chiếc xe máy quẹo phải, nếu quên chừa thì người cần quẹo cứ nhích tới xin, hoặc một người khác tự động nhắc, bà con xích qua chút cho người ta quẹo phải, chỉ vậy thôi, chút nhường nhịn giữa phố phường lộn xộn, hổng ai nhớ, không ai làm ơn cho ai cũng không ai cần luật lệ làm chi, chỉ là một thứ vô hình, mà người ta hay gọi là, biết điều.

3. Ở Sài Gòn, khi đi ngoài đường lỡ làm rớt món đồ nào đó. V í dụ như cái nón, cái áo, cái mạng che mặt, cái cặp sách… mấy anh chở hàng làm rớt bịch hàng, nếu không sợ xe khác cán phải món đồ thì chỉ cần dừng lại, quay đầu nhìn về hướng món đồ mình làm rớt, rồi lát tự động có người đi sau lượm đưa lại, đôi khi đưa tận tay, cũng có khi vội vã người ta lấy cái chưn móc món đồ lên, chạy tới rồi đá qua cho bạn, y như làm xiếc, coi kỳ lắm.
Một thanh niên dừng xe, phụ cột đồ giúp cho một anh giao hàng bị đứt dây cột, giữa trời nắng đổ lửa buổi trưa Sài Gòn, Q.1 năm 2013.

 

Một thanh niên dừng xe, phụ cột đồ giúp cho một anh giao hàng bị đứt dây cột, giữa trời nắng đổ lửa buổi trưa Sài Gòn, Q.1 năm 2013. Ảnh: Đàm Hà Phú.

Cũng có khi bạn làm rớt mà không biết, người ta cứ lượm, rồi lạch đạch chạy theo để đưa cho bạn, nhiều khi món đồ không bao nhiêu nhưng mà bạn vui, vậy rồi người ta cũng tất tả đi, không kịp nhìn mặt bạn để nhận một nụ cười, một tiếng cảm ơn

4. Ở Sài Gòn, thường giữ xe miễn phí ở mấy quán café, quán ăn, quán nhậu… Miễn phí là không thu tiền giữ xe, dĩ nhiên ở đâu cũng miễn phí, mà Sài Gòn miễn phí có tặng kèm nha, kèm nụ cười, dù có thẻ hay không thẻ. Mấy anh bảo vệ giữ xe quán thường rất dễ thương, bạn chỉ cần chạy xe tới quán, đá chống rút chìa khóa cầm thẻ rồi cứ vậy lững thững vô quán, anh bảo vệ sẽ tự động dắt xe bạn, xếp vô hàng, khéo léo để không làm trầy xe bạn, nếu trời nắng anh kiếm tấm bìa che lên yên xe, trời mưa anh phủ bạt cho khỏi ướt, mà rủi có ướt, lát nữa dắt xe ra anh sẽ lau khô cho bạn.

Bạn ăn uống thoải mái nha, lúc bạn lục đục tính tiền thì anh bảo vệ nọ đã đẩy xe bạn ra khỏi hàng, cầm cái đuôi xe vừa cười vừa hỏi: “Anh Hai đi hướng nào để em dẫn”, bạn hất mặt hướng nào thì anh sẽ dẫn xe ra hướng đó, bạn đưa thẻ và đi, có dư tiền lẻ bạn cho anh năm ba ngàn, không thì thôi, hổng sao, có khi bạn cho người ta còn hổng dám nhận, vẫn tiễn khách vui vẻ: “Cảm ơn anh Hai ủng hộ, mơi mốt ghé nữa anh Hai”… Anh bảo vệ kiêm dẫn xe đó, lương cũng năm ba triệu, đứng ngoài nắng ngoài mưa, có cười một trăm lần một ngày, có dẫn mấy chục chiếc xe cũng không thêm mấy đồng bạc, đừng nghĩ người ta làm vì tiền mà mang tội.

5. Ở Sài Gòn, mấy người đi xe máy chở hàng nặng hay cồng kềnh, thường chở yên sau cột bằng dây, đa phần là xe ôm làm thêm việc giao hàng hoặc mấy anh chuyên lấy hàng ở chợ đầu mối, nhiều khi đi lặc lè ngoài đường mà có tới mấy chục người theo nhắc: “Em ơi tuột dây kìa”, “Ê sao nó nghiêng bên này dữ vậy mày”, “Anh ơi coi chừng rớt cái bịch bên này”… Rồi tỷ như rủi mà có tuột dây, có rớt hàng, thì tự động người ta dừng lại, khiêng lên xe phụ, tấp vô lề cột lại giúp… Chớ mình anh giao hàng sao làm được, nên người đi giao hàng ở Sài Gòn thường không sợ chở hàng nhiều, không sợ đi một mình, bởi có gì nhờ bà con người ta phụ.

Theo Đàm Hà Phú