Hồi nhỏ thằng nhỏ vốn chơi dại
Bị que đâm…một bên mắt bị mù
Mẹ nó nghèo tìm khắp nơi chạy chữa
Lấy mắt mình thay vào mắt con thơ
Lên lớp 6 nó qua tuổi mộng mơ
Nghe bạn bè nó bất ngờ xa cách
Vì mẹ xấu nên con trai mất mặt
Mắt đã mù lại gầy quắt thế kia
Theo thời gian tình cảm cứ chia lìa
Khiến mẹ nó phải đầm đìa nước mắt
Nhưng thân gầy vẫn từng đêm cóp nhặt
Gạo từng nhà đóng tiền học cho con
Bao nhiêu năm bà vẫn ngậm bồ hòn
Hôm tiễn biệt nhìn người con xa khuất
Bay đến” SING” hết song rồi đến” NHẬT”
Trong thâm tâm bà nghĩ mất con rồi…
Tám năm trời vất vả đổ mồ hôi
Bà giành dụm đủ tiền rồi cơ đấy
Ra nước ngoài chỉ mong một lần thấy
Người con khờ của năm ấy yên vui
Đớn đau thay bà lại phải ngậm ngùi
Ẵm cháu trai trong niềm vui rặng rỡ
Thì bỗng dưng người con trai cùng vợ
Nỡ vô tình trách quở nói ” BÀ ĐIÊN ”
Nước mắt rơi trên đôi mắt mẹ hiền
Người con kia rút đồng tiền trong ví
Bà đi đi kẻo người ta dị nghị
Thôi lần sau đừng đến nữa làm gì…
Ứa nghẹn ngào mắt lệ bước ra đi
Hai năm sau ốm đau thì bà mất
Nghĩ đến con tim gan mà ứa mật
Cảnh cút côi bà đã khuất mây trời
Mấy hôm sau người con trở về rồi
Nhận công tác, khảo sát nơi gần đó
Khẽ vô tình bước qia nơi thuở nhỏ
Hỏi xóm giềng bà đó sống ra sao
Vừa kể… hàng xóm vừa nghẹn ngào
À bà ấy… thì biết bao người thích
Chồng bỏ đi nên sống trong bi kịch
Nuôi con khờ bà nặng trĩu đôi vai
Bà ấy thì… có một đứa con trai
Vì nghịch dại người con trai chột mắt
Quá thương con lòng bà đau quạnh thắt
Lấy mắt mình thay cho mắt con khờ…
Nghe đến đây người cậu ấy cứng đơ
Hỏi gấp hơn… người giờ ở đâu đấy ?
Hàng xóm kia sót xa trả lời vậy
Bà ấy ư ? Mất được mấy hôm rồi !
Người con trai khóc nức nở bồi hồi
Chạy thật nhanh về cái nơi thuở nhỏ
Ôm hình mẹ… khóc bên bàn thờ gỗ
Mẹ…mẹ ơi !!! Con trai biết lỗi rồi…!(st)
P/S : Đừng để lời xin lỗi muộn màng !
·